Giới thiệu
Xứ con người là tác phẩm thứ ba, được xuất bản của nhà văn người Pháp Antoine de Saint-Exupéry, sau Thư phương Nam và Bay đêm. Cuốn sách mang đậm tính tự truyện này trước hết là bản hùng ca dành tặng các phi công của hãng Không Bưu, đặc biệt là hai đồng nghiệp của tác giả, Jean Mermoz và Henri Guillaumet. Văn phong phóng khoáng và lãng mạn, Xứ con người không chỉ thuật lại những chuyến phiêu lưu trên máy bay của chính Saint-Exupéry và các đồng đội qua mọi miền thế giới, mà là nơi ông chiêm nghiệm những vấn đề khác như tình bạn, triết học, định mệnh, tiến bộ công nghệ, những mâu thuẫn của loài người.
Xứ con người đã đạt Giải Thưởng Lớn dành cho tiểu thuyết của Viện Hàn lâm Pháp, dù đây không phải là một cuốn tiểu thuyết. Tại Mỹ, dưới nhan đề Wind, Sand and Stars (Gió, cát và những vì sao), Xứ con người đã được Hiệp hội các nhà Sách nước này chào đón liệt nhiệt.
Đọc thử
Đất dạy ta rõ về ta nhiều hơn mọi sách vở. Vì đất cưỡng lại ta. Khi đọ sức với chướng ngại, con người tự tìm thấy mình. Nhưng muốn đạt tới tầm của chướng ngại, ta cần có một đồ dùng. Một cái bào, một cái cày. Trong khi cày bừa, người nông dân dần dà rút ra được ở thiên nhiên một ít điều bí mật, và cái sự thật anh ta rút ra có ý nghĩa phổ biến. Cũng vậy đấy, chiếc máy bay, dụng cụ của các hãng bay, nó đặt con người vào tất cả mọi vấn đề xưa cũ.
Tôi luôn luôn thấy trước mặt hình ảnh đêm bay đầu tiên của tôi ở Argentina, một đêm tối trời, trên đồng bằng chỉ nhấp nháy vài đốm sáng rải rác cô độc như những vì sao.
Mỗi đốm sáng ấy, trong biển bao la bóng tối này, là dấu hiệu cho sự kỳ diệu của lương tri. Dưới mái nhà này người ta đang đọc, đang ngẫm, đang dõi theo những điều tâm sự. Dưới mái nhà kia, có lẽ, người ta đang tìm cách thăm dò khoảng không vũ trụ, mỏi mòn với những con toán về tinh vân Tiên Nữ. Trong mái nhà khác, người ta yêu nhau. Đây đó trên cánh đồng, ánh lên những ngọn lửa đang đòi được nuôi dưỡng. Cho đến những ngọn lửa thầm kín nhất, của nhà thơ, của nhà giáo, của người thợ mộc. Nhưng giữa đám tinh tú sống đó, còn biết bao cánh cửa sổ đã khép, biết bao vì sao đã tắt, biết bao con người đã thiếp ngủ rồi…
Nhất thiết phải thử theo kịp nhau. Nhất thiết phải thử liên lạc với một vài ánh lửa đang cháy đây đó xa xa trên cánh đồng.
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.