Vitali Grigorievitr Melentiev (1916 – 1984) sinh tại Petrograd. Trước chiến tranh ông từng làm nhiều nghề khác nhau, từ thợ nguội, thuỷ thủ, đến nghề bốc vác. Trong cuộc chiến tranh Vệ quốc ông làm việc tại môt tờ báo mặt trận. Sau chiến tranh, ông phục vụ trong quân đội.Những tác phẩm chủ yếu của nhà văn là viết về đề tài chiến tranh: Truyện vừa Nữ chiến sĩ tiền phương (1964) và tiểu thuyết Varsavxkaia…
Năm 1953 Melentiev viết truyện vừa giả tưởng đầu tiên dành cho thiếu nhi – 33 tháng ba. Cuốn sách nhận được nhiều lời phê bình khen chê, nhưng trên tất cả, nó vẫn được hưởng ứng vì nỗ lực tạo ra “một cuốn giả tưởng dành cho lứa tuổi học đường đáp ứng được tinh thần thời đại”. Tiếp nối thành công của truyện vừa 33 tháng ba, V. Melentiev tiếp tục cho ra đời các truyện vừa giả tưởng Người xanh của Trái đất Hồng (1966) và Ánh sáng đen (1970), cùng với 33 tháng ba tạo thành bộ ba cuốn sách được in lại trọn vẹn vào năm 1973. Các tác phẩm đó khẳng định và chứng minh rằng một người bạn chân chính luôn sẵn sàng chia sẽ những hạnh phúc lớn lao và những cuộc phiêu lưu mạo hiểm, rằng chiến tranh là điên rồ…
Người xanh của trái đất hồng
Một truyện khoa học viễn tưởng về cuộc gặp gỡ tình cờ cùng chuyến du hành trong vũ trụ giữa một thiếu niên Trái Đất cùng những nhà du hành vũ trụ – cũng là thiếu niên đến từ hành tinh của họ – Trái Đất Hồng . Không quá khô khan và chứa đầy những kiến thức kỹ thuật phức tạp như các truyện khoa học viễn tưởng khác, những công nghệ của tương lai được tác giả mô tả một cách trực quan và dễ hiểu nhưng không kém phần thú vị và cuốn hút.
Truyện này mình đọc lần đầu tiên năm 1986, cũng là năm nó được xuất bản lần đầu. Hiện nay truyện đã được tái bản .
Khi Iuri bước ra khoảng rừng thưa mà em rất thông thạo (vì ở đấy bao giờ cũng có nhiều dâu rừng đang chín) thì Sarik đã đứng trước ở đó rồi, chân đang dậm dậm. Nó hết giơ chân này lại giơ chân khác lên và sủa ăng ẳng.
Iuri phá lên cười – cái con Sarik này đến là ngộ và hay hoảng hốt quá. Nhưng sau … Nhưng sau thì chính em cũng suýt buột miệng kêu lên.
Không, không phải vì em sợ hãi. Nếu Iuri đã có đủ can đảm bỏ nhà ra đi, và bỏ nhà ra đi một cách đàng hoàng, viết giấy hẳn hoi để lại cho bố mẹ, nếu khi đã đi hẳn rồi, em còn không quên đưa đơn thuốc của bà em đến hiệu dược phẩm và lấy số tiền để dành ít ỏi của mình để trả tiền thuốc, và cuối cùng nếu đêm qua em đã ngủ lần đầu tiên trong rừng mà không sợ tiếng kêu của lũ chim đêm, không sợ những tiếng sột soạt và lách tách vẳng lên khắp xung quanh, thì tức là Iuri không thể lại kêu lên vì sợ hãi được. Ừ, mà có gì phải sợ cơ chứ?
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.